Sài Gòn, dù trong thời buổi khó khăn nhất, vẫn như một cô tiểu thư đài các: đỏng đảnh đôi chút mà dễ thương thiệt nhiều. Nhắc đến Sài Gòn người ta hay nhắc đến hai mùa mưa và nắng, nhưng với tôi, tôi lại nhớ dai dẳng cái nắng gay gắt của Sài Gòn.
Khác với Hà Nội, không gian Sài Gòn rộng và thoáng hơn. Giữa buổi trưa nắng của Sài Gòn, tôi luôn có cảm giác mình có thể bay bổng lên, thò tay với cụm mây bồng bềnh trêu ngươi.
Những tiếng rao thi thoảng của người bán dạo nghe nao nao, cuộn cả cái nóng thành một miếng bột bánh bèo trắng phau với chút xíu đậu xanh, mỡ hành, nước mắm đường ngọt lịm.
Từ ve chai, chè đậu, kẹo kéo, tàu hủ, đến mì gõ,... đều có người mang đến tận cửa. Có rất nhiều tiếng rao mà đến bây giờ tôi vẫn không hiểu nghĩa, nhưng nghe cái cung nhạc ấy thì biết ngay là họ bán cái gì.
Người Sài Gòn cũng thoáng như không gian Sài Gòn vậy! Không đâu có thể dễ có nhiều bạn, và bạn không tồi, như ở Sài Gòn. Không chỗ nào trên đất Việt Nam người ta sống năng động và khoáng đạt hơn ở Sài Gòn.